Mỗi người chúng ta, nếu không chủ
động trong mọi việc, tự nhiên do điều kiện (duyên) bên ngoài tác động vào mà sinh
ra các ý nghĩ, hành động, lời nói tứ tung (lăng xăng). Tâm thức luôn bị khuấy
động bởi các tính toán phân biệt ăn thua, thiệt hơn, khôn dại, phải trái,...
nghĩ ngợi luẩn quẩn không nguôi (phiền não, vọng tưởng). Thậm chí, kể cả khi đi
ngủ, mình muốn dừng nghĩ mà nó không dừng cho, chỉ khi mệt quá, ngủ thiếp đi mà
thôi.
Cho nên, phong cách sống, phương
pháp làm việc khoa học trước tiên đòi hỏi con người cần phải làm chủ bản thân (ý,
thân, miệng), không để duyên kia lay động, lôi kéo vào các vòng luân hồi sinh
tử vô ký.
Bằng lòng với hiện trạng, hiện
có của bản thân, gia đình (để sống, để đi
lên, trước hết chân phải đạp vào đất; phải có điểm đặt, điểm xuất phát tốt).
Tiết kiệm ham muốn, không có
ham muốn thì không vươn lên, ham muốn quá nhiều (cao, xa) thì viển vông, xa rời thực tế, không khả thi, không kết
quả.
Có lịch trình thời gian thực
hiện các công việc cụ thể; Có thời gian dự bị để làm các nghĩa vụ từ thiện
thông thường. Lão Tử: "Vô vi nhi vô bất
vi" (Không làm mà không phải là
không làm).
Có nhiều biện pháp sáng tạo
thực hiện cho từng việc.
Để tâm thích đáng vào chúng (tâm nó hay chạy lăng xăng), tránh bị
phân tán, phân tâm hay bị hút ‘hồn’, vọng tưởng lôi kéo, phá vỡ kế hoạch.
Ghi chép, tổng kết, rút kinh nghiệm, bổ sung cần
thiết.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét