4 thg 10, 2013

Thơ tình 2

NHỚ EM
Anh nhớ em hơn những gì đang viết
Nỗi nhớ này tôi chẳng thể đặt tên
Có lẽ vì hai ta quá khác biệt
Buồn riêng tôi hoang hoải khắp mọi miền......

Về nơi đâu với nỗi nhớ niềm quên
Đã hằn sâu vào bên thềm kí ức
Bấy lâu nay vẫn nguyên bao cảm xúc
Rất rất.. gần, những lúc khi nghĩ về.

Cuộc sống - đời, nhiều sóng gió nhiêu khê
Khoảng bình yên chẳng còn kề bên nữa
Chuyện tình yêu giờ đã chia hai nửa
Bao nguyện ước bỗng tan vỡ vì đâu?

Vẫn biết rằng duyên đầu lắm u sầu
Chứ đâu chỉ riêng một màu hồng đó
Gam màu buồn.. Sớm muộn rồi sẽ có
Cùng vượt qua - hay phó mặc buông xuôi?

Thời gian trôi.. nhưng sao chẳng hề nguôi
Nỗi nhớ em bao lâu rồi không dứt
Lý do nào khiến tình cảm dạn nứt
Xa em - tôi, như lạc mất niềm tin..

Từ đó tôi chẳng sống thật trái tim?
Chỉ đêm về một mình mới hay biết
Buồn bao nhiêu khi tình yêu cách biệt
Hoen mi sầu đôi mắt biếc tèm lem.


TƯƠNG TƯ
Khẽ nắm bàn tay ngỡ tay chạm tay
Khẽ luồn tóc gió ngỡ mây bay
Khẽ thôi..chỉ khẽ nhìn vào mắt
Một mảnh hồn tôi đã đắm say.

Anh về bên ấy mất rồi
Để mình em lại chơi vơi nỗi buồn
Anh đi để lại nhớ thương
Để em ở lại khóc thương thân mình.

Hoàng hôn đến thả sắc màu nỗi nhớ
Ánh chiều tà rủ xuống mặt hồ trong
Lưu luyến chi đôi bờ hồ rộng
Tiếc nuối chi một khoảng sông dài.

 -------
Nếu có lúc em thấy mình hụt hẫng,
Trên dốc đời, dò bước lạ chông chênh,
Xin em nhớ đừng bao giờ nhìn lại,
Một đoạn đường em đã vội muốn quên.

Ta cất kỹ chút tà dương vô lự,
Chờ mai này thắp sáng lại hoàng hôn,
Xin đừng mang gió mưa về hiu quạnh,
Khơi lại trong ta những vết tình buồn.

Một nửa hồn say, nửa hồn vẫn tỉnh,
Ta giữa cuộc vui, ngất ngưỡng môi mềm,
Mà trong thâm sâu lòng đau nặng trĩu,
Tựa khối băng ngầm ép ngộp buồng tim.

Nên ta sợ lắm lời em như thật,
Len lỏi tâm tư gậm nhấm dần mòn,
Hãy để ta mang đôi điều hoài niệm,
Một thoáng ân tình vướng nợ đa đoan.

--------
Anh đừng hỏi vì sao em yêu anh
Đơn giản lắm ,câu trả lời vẫn thế
Em yêu anh vì ở đời không thể
Còn gì hơn ngoài anh để em yêu

Đừng hỏi em yêu anh được bao nhiêu
Bởi tình em không phải là số lượng
Em chỉ biết nó bao la rộng lớn
Trước tình em trời biển cũng chào thua

Nhưng với em yêu thế vẫn chưa vừa
Nêú em được hóa mình tròn chín kiếp
Thì anh ơi ,em vẫn còn yêu tiếp
Bởi trên đời Chỉ-Có-Một-Anh-Thôi !

------------------
Em còn nhớ bài thơ đầu anh viết
Dành tặng em là nỗi nhớ của trăng
Em và anh như trăng và trái đất
Chẳng bao giờ quay lệch quỹ đạo đâu!

Em còn nhớ nụ hôn đầu không đó?
Nó bất ngờ anh còn chẳng dám tin
Để hè về mang trong lòng nỗi nhớ
Và bắt đầu nảy nở một tình yêu

Em còn nhớ những ngày đông lạnh giá?
Luôn gần em sưởi ấm trái tim hồng
Ngồi bên em nơi hẹn hò quen thuộc
Nắm tay em nguyện cầu mùa xuân về

Em còn nhớ những lần anh đau ốm?
Nấu cháo hành anh nũng nịu chẳng ăn
Em chẳng buồn, âu yếm bằng đôi mắt:
Yêu anh nhiều, thương nhất cún của em!

Em còn nhớ những ngày dài xa cách?
Hai đứa cùng chung nỗi nhớ không tên!
Tình yêu ta như ánh sáng diệu kỳ
Dẫn lối, chỉ đường cho ta mãi bên nhau.
---------------
Nếu đời anh căng thẳng tựa dây đàn
Thì tình em là những ngón tay đan
Đệm khúc xuân và dệt ánh trăng ngần
Ru lòng anh say đắm vị bình an

Nếu đời anh con thuyền xuôi trăm hướng
Thì tình em ngọn sóng vỗ trùng dương
Ào ạt đấy nhưng vẫn mềm êm ái
Ôm ấp anh sóng cuộn bao niềm thương

Nếu đời anh lạnh lẽo những ngày đông
Thì tình em căng tràn đầy nhựa sống
Sưởi hồn anh xua tan màu u tối
Rọi không gian rực rỡ muôn nắng hồng

Dù đời anh có là gì đi nữa
Vắng tình em là khuyết mất một nửa
Hai con người nhưng chung một lời hứa
Xây hạnh phúc chan chứa tình lứa đôi.
-------------------
Người yêu ơi, anh đang lẻ loi
Giữa cuộc đời mênh mông như biển cả
Bão táp về phá tan từng sỏi đá
Chỉ mình anh chống chọi đơn côi
Giữa vùng trời mây mù giăng lối
Biết về đâu ôi nỗi nhớ tình tôi
Rồi chẳng hiểu vì ai mà lòng bối rối
Để đêm về thao thức mãi thôi.
Người yêu ơi anh đang lẻ loi
Giữa cuộc đời ngược xuôi như dòng xoáy
Thoảng đâu đây nhìn quanh vẫn vậy
Vẫn một mình với nỗi nhớ đầy vơi
Sóng tuôn trào đưa thuyền lớn ra khơi
Tựa hồn ai luôn thì thầm bước tới
Bên cạnh người cho nỗi nhớ "tả tơi"
Rồi thuyền về ta lại nhớ người ơi!
Nhớ rất nhiều như chưa từng được nhớ
Hỡi phương xa em có hiểu lòng tôi?
Vậy nhanh lên đưa vòng tay âu yếm
Đón anh vào lòng cho anh hết lẻ loi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét